Hậu quả của cuộc Khủng hoảng Tài chính Toàn cầu

Description: Tea-Party

Tác giả: Nouriel Roubini | Biên dịch: Đỗ Minh Thu

Ngay sau cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008, thành công của các nhà hoạch định chính sách trong việc ngăn cuộc khủng hoảng diễn tiến thành cuộc Đại Suy thoái lần II đã kiểm soát được đòi hỏi của những người ủng hộ bảo hộ công nghiệp trong nước và các biện pháp hướng nội. Nhưng giờ đây, những phản ứng dữ dội chống lại toàn cầu hóa đã dấy lên mạnh mẽ, đi cùng với đó là sự chống lại dòng chảy tự do hơn của hàng hóa, dịch vụ, vốn, nguồn lực, và công nghệ.

Chủ nghĩa dân tộc mới này gồm nhiều hình thái kinh tế khác nhau: rào cản thương mại, chế độ bảo vệ tài sản, phản ứng chống lại các nguồn đầu tư trực tiếp từ nước ngoài, các chính sách ưu ái người lao động và doanh nghiệp trong nước, các biện pháp ngăn chặn nhập cư, chủ nghĩa tư bản nhà nước, và chủ nghĩa dân tộc về tài nguyên.

Trong lĩnh vực chính trị, con số những người theo chủ nghĩa dân túy, chống toàn cầu hóa, chống nhập cư, và trong vài trường hợp là những đảng phái công khai phân biệt chủng tộc và bài trừ Do Thái cũng đang gia tăng.

Những lực lượng này không có thiện cảm với các tổ chức quản trị siêu quốc gia – ví dụ như Liên minh Châu Âu (EU), Liên Hợp Quốc (UN), Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO), và Quỹ tiền tệ Quốc tế (IMF) – những tổ chức mà toàn cầu hóa đòi hỏi. Ngay cả mạng Internet – bản sao thu nhỏ của toàn cầu hóa trong hai thập kỉ qua – cũng đang phải đối mặt với nguy cơ bị chia để trị trong bối cảnh các nước chuyên chế hơn – bao gồm Trung Quốc, Iran, Thổ Nhĩ Kỳ, và Nga – đang tìm kiếm các biện pháp ngăn chặn việc truy cập các phương tiện truyền thông xã hội và đàn áp tự do ngôn luận.

Nguyên nhân chính của những xu hướng trên đều rất rõ ràng. Công cuộc phục hồi kinh tế yếu ớt đã mở đường cho sự phát triển của những phe phái dân túy vốn thúc đẩy các chính sách bảo hộ và đổ lỗi cho mậu dịch và lao động nước ngoài là nguyên nhân gây nên sự bất ổn kéo dài.

Thêm vào đó, sự bất bình đẳng ngày một gia tăng về thu nhập và tài sản tại phần lớn các quốc gia, và đương nhiên là cả nhận thức rằng một nền kinh tế mà người-thắng-giành-được-tất-cả chỉ phục vụ cho lợi ích của giới thượng lưu và bóp méo hệ thống chính trị, đang ngày một trở nên phổ biến.

Ngày nay, cả những nền kinh tế phát triển (ví dụ như Mỹ, nơi mà nguồn tài chính vô hạn của những quan chức dân cử do các nhóm lợi ích doanh nghiệp kếch sù cung cấp chỉ đơn giản là sự tham nhũng được hợp pháp hóa) lẫn các thị trường mới nổi (nơi mà các đầu sỏ chính trị thường thao túng cả hệ thống kinh tế lẫn chính trị) dường như đều đang hoạt động vì lợi ích của một nhóm thiểu số.

Ngược lại, đối với đa số còn lại, chỉ có sự trì trệ muôn thuở, cùng với tình hình việc làm ảm đạm và lương tăng chậm. Sự bất ổn kinh tế tiếp đó đối với tầng lớp lao động và trung lưu đang là vấn đề cấp bách nhất ở khu vực Châu Âu hiện nay, trong khi tại nhiều nước, các đảng phái theo chủ nghĩa dân túy – chủ yếu là bên cực hữu – lại giành ưu thế trong cuộc bầu cử Nghị viện Châu Âu vào cuối tuần trước. Như trong những năm 1930 khi cuộc Đại Suy thoái đã làm nảy sinh các chính phủ độc tài tại Ý, Đức, và Tây Ban Nha, một xu hướng tương tự cũng đang dần được hình thành.

Nếu không cải thiện sớm thu nhập và việc làm, các phe dân túy có thể sẽ tiếp cận gần hơn tới quyền lực quốc gia tại Châu Âu, và cùng với đó, quan điểm chống EU sẽ ngăn chặn quá trình hội nhập kinh tế và chính trị Châu Âu. Tệ hơn, khu vực Châu Âu có thể một lần nữa phải đối mặt với rủi ro: một vài quốc gia (như Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ai-len) có thể rút khỏi EU; trong khi các quốc gia khác (như Anh, Tây Ban Nha, và Bỉ) cuối cùng có thể sẽ sụp đổ.

Ngay cả ở Mỹ, có thể nhận thấy tình hình bất ổn kinh tế ở những người da trắng có thu nhập thấp – những người đang cảm thấy bị lực lượng nhập cư và hoạt động mậu dịch toàn cầu đe dọa – được thể hiện qua tầm ảnh hưởng ngày một dâng cao của phe cực hữu và phong trào Đảng Trà (Tea Party) của Đảng Cộng hòa. Những nhóm này được đặc trưng bởi chính sách ưu đãi dân bản xứ về kinh tế, phong trào chống nhập cư và khuynh hướng bảo hộ, sự cuồng tín về tôn giáo, và chủ nghĩa cô lập về địa chính trị.

Một biến thể của biến động này có thể được nhận thấy ở Nga, cũng như ở nhiều khu vực Đông Âu và Trung Á, những nơi mà sự sụp đổ của Bức tường Berlin đã không thúc đẩy nền dân chủ, tự do hóa kinh tế, và gia tăng sản lượng nhanh chóng. Thay vào đó, chủ nghĩa dân tộc và chế độ chuyên chế đã nắm giữ quyền lực trong gần một phần tư thế kỉ vừa qua, theo đuổi mô mình phát triển tư bản nhà nước vốn chỉ đảm bảo mang lại một mức độ phát triển kinh tế cầm chừng. Trong bối cảnh đó, việc Tổng thống Nga Vladimir Putin gây bất ổn cho Ukraine gắn liền với giấc mơ lãnh đạo một “Liên minh Âu-Á” – một nỗ lực được ngụy trang cẩu thả để xây dựng lại Liên Xô cũ.

Tương tự như vậy, chủ nghĩa dân tộc cũng đang hồi sinh ở Châu Á. Những nhà lãnh đạo mới tại Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, và bây giờ là Ấn Độ đang là những nhà dân tộc chủ nghĩa về chính trị tại những khu vực mà lâu nay vấn đề tranh chấp lãnh thổ nghiêm trọng và những bất đồng lịch sử dai dẳng vẫn đang mưng mủ. Những nhà lãnh đạo đó – cùng các lãnh đạo Thái Lan, Malaysia, và Indonesia, những người đang dịch chuyển theo hướng chủ nghĩa dân tộc tương tự – phải giải quyết những thách thức chính yếu về cải cách cơ cấu nếu họ muốn khôi phục lại mức tăng trưởng kinh tế đang xuống dốc, và các thị trường mới nổi phải tránh được bẫy thu nhập trung bình. Thất bại về kinh tế có thể đẩy chủ nghĩa dân tộc và xu hướng bài ngoại tiến xa hơn – thậm chí châm ngòi cho xung đột quân sự.

Trong khi đó, khu vực Trung Đông vẫn ngập chìm trong sự lạc hậu. Mùa xuân Ả Rập – làn sóng cách mạng được châm ngòi bởi sự tăng trưởng chậm, tỉ lệ thất nghiệp cao ở người trẻ, và sự tuyệt vọng về kinh tế lan rộng – đã nhường bước cho mùa đông ảm đạm tại Ai Cập và Libya, nơi mà các lựa chọn thay thế là trở về với những nhà cầm quyền độc đoán và hỗn loạn về chính trị. Nội chiến đang xảy ra tại Syria và Yemen; số phận tương tự dường như cũng đang chờ đợi Libăng và Iraq; Iran vừa bất ổn vừa nguy hiểm cho các quốc gia khác; Afghanistan và Pakistan thì đang ngày càng giống như những nhà nước thất bại.

Trong tất cả các nước này, sự thất bại về kinh tế, thiếu thốn cơ hội, và hi vọng đối với những người nghèo và người trẻ có thể thúc đẩy sự phát triển của chủ nghĩa chính trị và tôn giáo cực đoan, gây ra sự thù ghét với phương Tây, thậm chí ở một vài nước tình trạng này sẽ trực tiếp dẫn đến chủ nghĩa khủng bố.

Trong những năm 1930, thất bại trong việc ngăn chặn cuộc Đại Suy thoái đã khiến các chế độ chuyên chế ở Châu Âu và Châu Á mạnh lên, cuối cùng dẫn tới Thế chiến II. Thời gian này, những thiệt hại của cuộc khủng hoảng 2008 là nguyên nhân dẫn tới việc những nền kinh tế tiên tiến bị trì trệ và tạo ra những thách thức lớn mang tính cấu trúc đối với sự tăng trưởng tại các thị trường mới nổi.

Đây là mảnh đất lý tưởng cho chủ nghĩa dân tộc về kinh tế và chính trị bắt rễ và sinh sôi. Những phản ứng mạnh mẽ chống lại thương mại và toàn cầu hóa ngày nay nên được nhìn nhận trong bối cảnh của những gì có thể xảy ra như chúng ta đều biết qua kinh nghiệm lịch sử.

Nouriel Roubini là giáo sư tại Trường Kinh doanh Stern thuộc Đại học New York, chủ tịch của Roubini Global Economics. Ông từng làm việc cho Quỹ Tiền tệ Quốc tế, Cục Dự trữ Liên bang Mỹ, và Ngân hàng Thế giới.


31, 2014 38

The Great Backlash


Nouriel Roubini, a professor at NYU’s Stern School of Business and Chairman of Roubini Global Economics, was Senior Economist for International Affairs in the White House's Council of Economic Advisers during the Clinton Administration. He has worked for the International Monetary Fund, the US…
          

NEW YORK – In the immediate aftermath of the 2008 global financial crisis, policymakers’ success in preventing the Great Recession from turning into Great Depression II held in check demands for protectionist and inward-looking measures. But now the backlash against globalization – and the freer movement of goods, services, capital, labor, and technology that came with it – has arrived.

This new nationalism takes different economic forms: trade barriers, asset protection, reaction against foreign direct investment, policies favoring domestic workers and firms, anti-immigration measures, state capitalism, and resource nationalism. In the political realm, populist, anti-globalization, anti-immigration, and in some cases outright racist and anti-Semitic parties are on the rise.

These forces loathe the alphabet soup of supra-national governance institutions – the EU, the UN, the WTO, and the IMF, among others – that globalization requires. Even the Internet, the epitome of globalization for the past two decades, is at risk of being balkanized as more authoritarian countries – including China, Iran, Turkey, and Russia – seek to restrict access to social media and crack down on free expression.

The main causes of these trends are clear. Anemic economic recovery has provided an opening for populist parties, promoting protectionist policies, to blame foreign trade and foreign workers for the prolonged malaise. Add to this the rise in income and wealth inequality in most countries, and it is no wonder that the perception of a winner-take-all economy that benefits only elites and distorts the political system has become widespread. Nowadays, both advanced economies (like the United States, where unlimited financing of elected officials by financially powerful business interests is simply legalized corruption) and emerging markets (where oligarchs often dominate the economy and the political system) seem to be run for the few.

For the many, by contrast, there has been only secular stagnation, with depressed employment and stagnating wages. The resulting economic insecurity for the working and middle classes is most acute in Europe and the eurozone, where in many countries populist parties – mainly on the far right – outperformed mainstream forces in last weekend’s European Parliament election. As in the 1930’s, when the Great Depression gave rise to authoritarian governments in Italy, Germany, and Spain, a similar trend now may be underway.

If income and job growth do not pick up soon, populist parties may come closer to power at the national level in Europe, with anti-EU sentiments stalling the process of European economic and political integration. Worse, the eurozone may again be at risk: some countries (the United Kingdom) may exit the EU; others (the UK, Spain, and Belgium) eventually may break up.

Even in the US, the economic insecurity of a vast white underclass that feels threatened by immigration and global trade can be seen in the rising influence of the extreme right and Tea Party factions of the Republican Party. These groups are characterized by economic nativism, anti-immigration and protectionist leanings, religious fanaticism, and geopolitical isolationism.

A variant of this dynamic can be seen in Russia and many parts of Eastern Europe and Central Asia, where the fall of the Berlin Wall did not usher in democracy, economic liberalization, and rapid output growth. Instead, nationalist and authoritarian regimes have been in power for most of the past quarter-century, pursuing state-capitalist growth models that ensure only mediocre economic performance. In this context, Russian President Vladimir Putin’s destabilization of Ukraine cannot be separated from his dream of leading a “Eurasian Union” – a thinly disguised effort to recreate the former Soviet Union.

In Asia, too, nationalism is resurgent. New leaders in China, Japan, South Korea, and now India are political nationalists in regions where territorial disputes remain serious and long-held historical grievances fester. These leaders – as well as those in Thailand, Malaysia, and Indonesia, who are moving in a similar nationalist direction – must address major structural-reform challenges if they are to revive falling economic growth and, in the case of emerging markets, avoid a middle-income trap. Economic failure could fuel further nationalist, xenophobic tendencies – and even trigger military conflict.

Meanwhile, the Middle East remains a region mired in backwardness. The Arab Spring – triggered by slow growth, high youth unemployment, and widespread economic desperation – has given way to a long winter in Egypt and Libya, where the alternatives are a return to authoritarian strongmen and political chaos. In Syria and Yemen, there is civil war; Lebanon and Iraq could face a similar fate; Iran is both unstable and dangerous to others; and Afghanistan and Pakistan look increasingly like failed states.

In all of these cases, economic failure and a lack of opportunities and hope for the poor and young are fueling political and religious extremism, resentment of the West and, in some cases, outright terrorism.

In the 1930’s, the failure to prevent the Great Depression empowered authoritarian regimes in Europe and Asia, eventually leading to World War II. This time, the damage caused by the Great Recession is subjecting most advanced economies to secular stagnation and creating major structural growth challenges for emerging markets.

This is ideal terrain for economic and political nationalism to take root and flourish. Today’s backlash against trade and globalization should be viewed in the context of what, as we know from experience, could come next.

Nouriel Roubini cho rằng bong bóng tài sản hình thành tại Trung Quốc, Ấn Độ

Ông Roubini dự báo tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc ở thời điểm cuối năm 2010 hoặc đầu năm 2011 sẽ chỉ còn khoảng từ 7% đến 8%.

Ông Nouriel Roubini, giáo sư kinh tế thuộc đại học New York và là người đã dự báo về khủng hoảng tài chính trước cả khi thị trường lên mức đỉnh, cho rằng kinh tế Braxin, Trung Quốc và Ấn Độ có thể đang tăng trưởng quá nóng tạo ra bong bóng tài sản.

Theo ông Roubini, triển vọng kinh tế Braxin tích cực dù khủng hoảng nợ châu Âu và việc kinh tế toàn cầu phục hồi chậm theo hình chữ U sẽ có thể ảnh hưởng xấu đến tăng trưởng kinh tế nước này.

Ông Roubini nói: “Kinh tế Braxin, cũng giống như nhiều nền kinh tế đang phát triển khác, hiện có dấu hiệu tăng trưởng quá nóng. Tỷ lệ lạm phát kỳ vọng và lạm phát thực tế dã bắt đầu tăng, trong các quý tới nhiều khả năng chính sách tiền tệ sẽ bị thắt chặt dần dần để đảm bảo vẫn kiểm soát tốt lạm phát.”

Tăng trưởng kinh tế Mỹ ở thời điểm nửa sau năm 2010 sẽ chỉ còn khoảng chưa đầy 2%.

Ông Roubini cho rằng thách thức lớn nhất của Trung Quốc là kích thích nhu cầu nội địa tăng trưởng đủ mạnh để đảm bảo đà phục hồi kinh tế cho đến nay vốn chủ yếu dựa vào đầu tư và xuất khẩu.

Ông Roubini nhận xét kinh tế Braxin và Ấn Độ tăng trưởng tốt hơn kinh tế Trung Quốc nếu xét đến nhu cầu tiêu dùng nội đại. Ông dự báo nhóm nền kinh tế các nước mới nổi có thể tăng trưởng 5% cho đến 8% trong khi đó nhóm nền kinh tế các nước giàu chỉ tăng trưởng từ 2% đến 3%.

Đối với Braxin, đồng real mạnh đã khiến hàng hóa xuất khẩu của nước này trở nên đắt hơn trên thị trường quốc tế, kinh tế Braxin có thể chịu ảnh hưởng bởi việc giá hàng hóa giảm sâu. Ông cho rằng giá hàng hóa sẽ giảm bởi kinh tế châu Âu có thể suy thoái lần 2 và tăng trưởng kinh tế Mỹ chững lại.

Ông không đưa ra thêm chi tiết về triển vọng tăng trưởng kinh tế Ấn Độ hay Trung Quốc.

My Vân

Nouriel Roubini dự báo kinh tế châu Âu không tăng trưởng

Ông cho rằng có thể có một cuộc khủng hoảng tài chính lần hai tại châu Âu, nhiều nước buộc phải rời khu vực đồng tiền chung châu Âu, ngân hàng sụp đổ hàng loạt.

Ông Nouriel Roubini, chuyên gia kinh tế học và là người đã từng dự báo chính xác về khủng hoảng tài chính, cho rằng kinh tế châu Âu, nếu không suy thoái, sẽ không tăng trưởng.

Ông còn cho rằng nước Mỹ sẽ đương đầu với rắc rối về tài chính.

Phát biểu với tờ báo Thụy Điển Tages-Anzeiger, ông Roubini nói: “Kinh tế châu Âu chịu rủi ro suy thoái lần 2. Tăng trưởng kinh tế sẽ về mức 0%. Dù không hẳn sẽ suy thoái nhưng sẽ gần giống như vậy. Hy Lạp chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Người Mỹ cũng sẽ phải ứng phó với tình trạng tương tự nếu họ không thay đổi cách hành xử hiện nay.”

Ông Roubini còn nổi tiếng với dự báo chính xác về khủng hoảng nhà đất Mỹ. Ông cho rằng có thể có một cuộc khủng hoảng tài chính lần hai tại châu Âu, nhiều nước buộc phải rời khu vực đồng tiền chung châu Âu, nhiều ngân hàng sụp đổ hàng loạt.

Nhóm nước như Tây Ban Nha và Hy Lạp hiện đang chịu áp lực giảm chi tiêu và tăng thuế để có thể tiếp cận được với thị trường vốn.

Nếu chính phủ nhóm nước này áp dụng chính sách thắt chặt chi tiêu quá sớm, chính sách sẽ có thể khiến nhu cầu giảm sâu và cản đà phục hồi kinh tế thế nhưng nếu không đưa ra các biện pháp đó, gánh nặng lãi suất và lạm phát sẽ ngày một tồi tệ hơn.

Theo ông Roubini, việc đồng euro giảm giá sâu hơn sẽ giúp hàng hóa xuất khẩu châu Âu có khả năng cạnh tranh cao hơn, chính phủ Đức có thể tăng lương và kích thích sức mua hàng tại nội địa để kích thích xuất khẩu từ các nước khác thuộc khu vực đồng tiền chung châu Âu.

Chuyên gia Roubini nhận định khả năng châu Âu rơi vào thời kỳ giảm phát, trì trệ và thất nghiệp cao kiểu Nhật lớn hơn khả năng khu vực này phải ứng phó với lạm phát.

 

Ngọc Diệp
Theo Dân Trí/Reuters

 

 

 

 

Nouriel Roubini dự báo: Kinh tế Mỹ đi từ xấu tới tồi tệ

 5 tháng trước 20 lượt xem

(STOX) -- Sự phục hồi mạnh mẽ và nội lực của kinh tế Mỹ đã không xuất hiện.

Nhà kinh tế học Roubini, người được biết tới với dự báo về khủng hoảng kinh tế 2008, đã chỉ ra năm lý do tại sao niềm tin vào thị trường giá lên là sai lầm và tranh luận rằng sự nguội lạnh của nền kinh tế Mỹ có thể kéo cả thế giới vào tình trạng ốm yếu kéo dài.

“Ngay trong năm nay, những dự báo đã trở thành sai lầm, kỳ vọng sự phục hồi của tăng trưởng GDP hàng năm cao hơn 3%.”

“Và giờ, sau khi dự báo sai về nửa đầu năm 2012, nhiều người đang lặp lại một câu chuyện cổ tích về sự kết hợp giữa giá dầu hạ, doanh số bán xe tăng, sự phục hồi của thị trường nhà đất và sự tăng trưởng trở lại của ngành sản xuất Mỹ sẽ thúc đẩy tăng trưởng trong nửa cuối năm nay và làm tăng dự báo tăng trưởng năm 2013.”

Roubini tin rằng nền kinh tế Mỹ sẽ chậm lại hơn nữa trong năm nay và năm sau khi những dự báo về “căng thẳng tài khóa” tiếp tục đẩy chi tiêu và tăng trưởng đi xuống – và những bất ổn về kết quả của cuộc bầu cử tổng thống cũng đang theo sát biến động thị trường.

Căng thẳng tài khóa có thể làm biến mất 4,5% tăng trưởng của năm 2013 nếu tất cả những ưu đãi thuế được kết thúc và hoạt động cắt giảm chi tiêu công được đẩy mạnh, theo tính toán của Roubini.

“Tất nhiên, mức suy giảm thực tế sẽ nhỏ hơn, khi việc tăng thuế và cắt giảm chi tiêu chỉ ở mức nhẹ. Nhưng ngay cả khi căng thẳng tài khóa chỉ tương đương với 0,5% GDP – mức tăng trưởng hàng năm tính vào cuối năm có thể chỉ là 1,5%, và dường như chắc chắn, căng thẳng tài khóa sẽ đủ để lạm chậm lại tăng trưởng kinh tế: tỷ lệ tăng trưởng chỉ khoảng 1%.”

Người tiêu dùng Mỹ, động lực thúc đẩy của nền kinh tế toàn cầu cũng như nước Mỹ, sẽ không thể duy trì được sức mua khi đạo luật cắt giảm thuế trị giá 1,4 tỷ USD hết hạn như dự kiến.

Vấn đề tại châu Âu, sự chậm lại của nền kinh tế Trung Quốc và các thị trường mới nổi đã làm gia tăng cơ hội để giá dầu có thể lên cao hơn bởi những căng thẳng từ chương trình hạt nhân của Iran, theo đó tạo thêm vấn đề cho nền kinh tế đang chật vật đi lên của Mỹ.

Nhà kinh tế học Roubini cũng cảnh báo FED sẽ không thể đưa ra sự giải cứu trong tình hình đó.

“Cục Dự trữ Liên bang Mỹ FED sẽ thực hiện nới lỏng định lượng trong năm nay, nhưng chương trình này sẽ tỏ ra không hiệu quả: lãi suất dài hạn đã đang ở mức rất thấp và việc đẩy lãi suất xuống thấp hơn nữa sẽ không giúp thúc đẩy chi tiêu.”

“Thực tế, kênh tín dụng đang bị đóng băng và động lực đã sụp đổ, với việc các ngân hàng nỗ lực gia tăng tiền tệ cơ sở dưới hình thức thặng dư dự trữ. Hơn thế nữa, đồng USD không chắc sẽ suy yếu khi các nền kinh tế khác cũng đang thực hiện nới lỏng định lượng.” 


Ngày cập nhật 2014/12/23 Tác giả: nhadatphucankhang





Hỗ trợ trực tuyến

 

0835570473 - Họa sĩ Minh Tâm vẽ tranh Phong Thủy và Tôn Giáo

---

0938168807 (Marina)

Hình Ảnh Dự Án

Liên Kết Website

BACK TO TOP